Có ba người bạn khuyết tật cùng chung sống với nhau, một người mù, một người câm và một người điếc. Mỗi người bị khiếm khuyết một bộ phận, nhưng khi sống chung họ có thể bổ khuyết cho nhau; đối với họ, việc giúp đỡ nhau là điều cần thiết.
Một lần nọ, người điếc nói với người mù:
– Giá mà anh có thể thấy được xung quanh chúng ta có non xanh nước biếc, suối chảy mây trôi, hoa thơm cỏ lạ. Ôi, thế giới này muôn hình muôn vẻ, muôn sắc muôn màu, thật đẹp biết bao!
Người mù rất lấy làm tiếc, anh ta nói:
– Phải chi anh có thể nghe thấy những âm thanh kỳ thú của thế gian, nào là tiếng chim hót, tiếng lá khua, tiếng nước reo, suối chảy, các cung bậc của những điệu nhạc du dương… Thật tuyệt diệu biết chừng nào!
Người bạn điếc cũng tỏ ra buồn bã:
– Thật tiếc quá! Hai chúng ta, một người thì có thể nghe mà không thể thấy, một người thì có thể thấy lại không thể nghe. Chỉ có anh câm là may mắn, anh ấy vừa được thấy lại vừa được nghe.
Người câm nghe vậy suy nghĩ:
– Quả thật cùng một lúc tôi có thể thấy và nghe, chỉ đáng tiếc là không thể diễn tả cho các anh hiểu được. Không thể nói ra những gì mình thấy mình biết và những cảm nghĩ trong lòng thật là khó chịu. Chúng ta đều là những người bất hạnh nhất trên đời.
Còn bạn thì sao nhỉ?
–st–